Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Câu hỏi thăm cũng trở nên thừa
Sự quan tâm nay trở thành khó chịu
Như sợi dây nào níu giữ cánh diều bay....
Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Kỷ niệm qua như gió cuối chân trời
Mười năm hẹn, vàng theo mùa hoa cải
Để con bướm vàng, ai đó rong chơi
Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Con đường quen xa ngái đến lạ lùng
Người không tới, hay đi hoài không tới
Giọt mưa chiều rơi xuống giữa mông lung
Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Nụ cười xưa, nay gượng gạo mất rồi
Đôi mắt nhìn không còn men sóng sánh
Bên cạnh một người mà cứ dõi xa xôi
Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Duyên nợ, số trời, người lấy để biện minh
" Mình không hợp thôi chia tay người nhé
Rồi mai sau gặp người khác hơn mình"
Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Cứ tự nhủ mình phải cứng cáp lên
" Người đổi thay đâu phải người có tội
Can cớ gì mà nghĩ nhớ hay quên?"
Mùa thu lưng chừng tới
Lá vàng lưng chừng rơi
Lưng chừng em với tôi
Tình yêu hay tình bạn
1.
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay ...
Nhớ sáng nào trên biển
Chuồn chuồn bay
những cánh ướt vẫn thơm mùi sương sớm ...
Bàn chân trần đi trên cát ấm
Tay cầm tay mà sao vẫn nhớ tay?
Những bình yên đến chạm vào vai
Ru em ngủ trong ánh ngày rực rỡ ...
alt
Em nằm yên trong tay anh, trong hơi thở ...
Trong nắng trời,
Gió biển,
Cát bờ xa,
những con ong rừng lấy mật về qua
ngọt như môi anh hôn em mỗi sáng ...
***
Dòng suối nóng chảy trong lòng đất nóng
âm ỉ hoài một nỗi niềm yêu
Khi ta đón nhau biêng biếc những chiều
Và lặng thầm chia tay nhau mỗi tối ...
Em cứ nói chuyện không đầu không cuối
cứ huyên thuyên về cuộc sống con người
cứ mơ hoang ánh sáng bầu trời
Không biết là ánh đèn đường đã tắt ...
***
Anh của em,
những ngày không gặp mặt
có buồn không?
Khuôn mặt có hao gầy?
Bàn tay em đã lại nhớ bàn tay
Môi em nhớ những cái hôn rất vội
Em lầm lụi đi trên con đường tối
Ngõ vắng xa
Hoa mướp đã thôi vàng
lối cỏ xanh hôm chúng mình sang
đã xơ xác nhớ một người đi vắng...
***
Không có anh,
Sao quá chừng phẳng lặng?
Quá chừng mưa trên những tán lá bàng
Quá chừng rơi những thảm hoa vàng
Quá chừng hát những bài lâu không hát ...
Giá anh xa đúng một vòng quả đất
Thì bây giờ em sẽ đến ôm anh
Sẽ gục lên đôi vai ấm hiền lành
sẽ hôn siết bàn tay yêu dấu
alt
2
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay
Nhớ lần đầu ta nắm bàn tay
Đã không muốn buông rời ra nữa...
Những ngôi nhà nhẹ nhàng khép cửa
Để ta hôn nhau những cái hôn đầu
Để ta hôn nhau những cái hôn sâu
Và trái đất quay một vòng choáng váng ...
***
Anh của em,
thời gian và năm tháng
đã nhắc em phải biết mong chờ
nhưng em sợ em không tính bằng giờ
mà em níu lấy từng giây phút
Đời rộng quá, bàn tay em nhỏ hẹp
biết làm sao che chắn được cho nhau?
Anh đang làm gì?
Anh đang ở đâu?
Anh có biết là em đang nhớ?
***
Giá cuộc sống chỉ là cánh cửa
Em và anh sẽ khóa trái bên ngoài
mặc mưa gió và những cánh chuồn bay
mặc núi xô hay ầm ầm biển động
Em đã sống một đời ước vọng
những khát khao trời rộng sông dài
những ngông cuồng về một ngày mai
những to tát lớn lao dự định
***
Nhưng bây giờ em chẳng cần định mệnh
những rủi may
những cơ hội ngàn vàng.
Chỉ cần anh dừng bước lang thang
Về với em
Căn nhà em ngỏ cửa
Bàn tay này vì anh mà nhóm lửa
Hơ ấm anh những buổi đi về
Ngày ngắn vô cùng hay dài rộng lê thê
Em cũng sẽ không màng đến nữa ...
***
Hãy để em yêu anh
Không do dự
Và hãy yêu em như giây phút cuối cùng
Như ngày mai sẽ xa nhau vĩnh viễn, lối đi chung
của hai đứa đã có người chắn mất...
Như đã đến giờ tận thế trên trái đất
Như dòng sông sẽ cạn muôn đời
Hãy siết em vào lòng
Hãy hôn mãi không thôi
Hãy yêu em không một lần ngưng nghỉ ...
***
alt
3
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em sẽ khác hôm nay
Như ánh chiều rồi cũng phải nhạt phai
Như chiếc lá một ngày tàn úa
Đừng hỏi em
đừng hỏi em thêm nữa
Là vì sao em nói những câu này
Hãy lặng lẽ cầm lấy bàn tay
Ủ ấm em vì em đang rét lạnh
***
Anh của em,
Dáng đi khổ hạnh
Bàn tay gầy mười ngón khô khan
Đến hôm nay em vẫn thấy ngỡ ngàng
Sao chúng mình yêu nhau nhanh đến thế?
Như sóng cuốn
Như gió xô
Như thể ...
Là chúng mình ngàn kiếp đợi chờ nhau ...
***
Hãy yêu em ngày hôm nay thôi nhé
Đừng bao giờ nhớ đến hôm qua
Cũng đừng nên nghĩ đến ngày xa
Vì cuộc sống ngày mai sao biết được?
Hãy yêu nhau như là hai giọt nước
Lăn vào nhau những khát vọng nồng nàn
Hãy yêu nhau như hai chiếc lá vàng
Lìa cành vẫn còn ôm ấp mãi ...
4
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay ...
Đào Phong Lan
[Ngân Nguyễn]
Tôi xin làm cây xa
Đứng nhìn Em rực rỡ
Tôi xin làm mộng nhỏ,
Em vừa giấc ngủ say.
Ta sống bao năm, vẫn là đứa trẻ
Chẳng lớn, chẳng khôn, cũng chẳng thành người
Mỗi ngày trôi qua, cố kiếm tìm một nụ hồng tươi
Để được vui, mà tìm hoài chẳng thấy
Ta sống bao năm, mà lòng ta vẫn vậy
Cằn cỗi, chán òm, hẹp hòi và nhỏ bé liêu xiêu
Đi cũng nhiều nhưng học được chẳng bao nhiêu
Chỉ biết trách, ôi trong ta đứa trẻ!
Trên đường đi, trước mặt ta trăm lối rẽ
Biết về đâu, đi đâu, rồi lại về đâu
Sợ sẽ lạc chân, rồi mãi mãi lún sâu
Vào muôn thứ mơ hồ không biết rõ...
Ta chẳng muốn cuộc đời ta nay vứt bỏ
Muốn cái níu tay, của một ai đó bên đời
Vô tình đi qua, và chợt thấy ta rơi
Chút động lòng, rồi kéo ta trở lại...
Ta sống bao năm, và ôm trong lòng sợ hãi
Sợ một ngày mai, người sẽ bỏ ta đi
Sợ một ngày thức dậy, thấy mình chẳng còn chi
Ta sợ lắm, sợ một ngày như thế!
Ta sống bao năm, ta vẫn là đứa trẻ
Vẫn cười cười sau những lúc ta đau
Vẫn bước hụt chân, và có lúc chìm sâu
Thấy tất cả như rời xa ta tất cả
Ta sống bao năm, ta vẫn là đứa trẻ
Cái dại khờ, vẫn trót lỡ ta mang
Cái ngu si, cái nông nổi, chút bàng hoàng.
Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương
Vì thả lòng không kiềm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.
Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy.
Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây
Dấn thân mãi đến kiếm trời dưới đất.
Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không chịu lành thú độc
Xuân
“Tôi muốn đến 1 nơi thật xa,
Và yêu 1 người thật sâu đậm…
Nơi tôi có thể yêu họ thật chậm
Hôn môi họ thật sâu,
ngồi bên họ thật lâu…
Và khiến cho cả Thế giới này dừng lại…”
Gió đông rét buốt
Mưa thổi não nề
Ngày lạnh ê hề
Mừng anh tuổi mới
Tuổi này nóng vội
Sẽ sớm qua đi
Tuổi này biệt ly
Sẽ không đến nữa
Tuổi này gọt giũa
Tính khí bốc đồng
Tuổi này thêm nồng
Tình chồng ý vợ
Tuổi này không lỡ
Cơ hội thành công
Tuổi này chờ trông
Những điều may mắn
Tuổi này dày dặn
Ánh mắt cuộc đời
Tuổi này là trời
Che con mau lớn
Năm này đến sớm
Chẳng gì tặng anh
Vài lời mong manh
Mong anh đừng cản.
Đừng đẩy em về phía không anh
Em sẽ không biết làm gì nữa
cả…
Em sợ rằng mình sẽ gục ngã
Có tâm hồn nào mãi mạnh mẽ
... được đâu!
Đừng đẩy ta về phía không nhau
Anh đường khác, và em… con
đường khác
Lỡ… đôi chân ta bước… lạc
Sao ta tìm về được với nhau?
Đừng đẩy em lại những hố sâu
Của lạnh giá, cô đơn, hờn tủi…
Đã một lần yêu thương anh gửi
Có lẽ nào lại bỏ mặc em sao??
Đừng! Anh đừng đi với một
người nào!
Trên con đường giờ đã là kỉ
niệm
Hạnh phúc là những gì ta trải
nghiệm
Có lẽ nào anh quên hết… được
sao??
Valentine chẳng có gì hay
Lướt web xem phim suốt cả ngày
Khỏi cần bận rộn mua quà cáp
Khỏi phải lăn tăn ví bớt dày
Valentine chẳng có gì vui
Chúng nó đi chơi mạng bớt cùi
Tha hồ mà tải phim chất lượng
Tha hồ chém gió cũng rất vui
Valentine lãng mạn quá ha
Một bánh đậu xanh một ấm trà
Một mình bắc ghế lên sân thượng
Ngắm gió ngắm trăng ta với ta
Valentine phố rất là đông
Mắc chi phải chở gái lòng dòng
Đường đông chở nặng xe rất chậm
Một mình một ngựa có tốt không
Valentine cũng thật bình yên
Chỉ một mình ta đỡ tốn tiền
Khỏi lo tốn kém bị chặt chém
Nằm nhà hưởng thụ giống như tiên
Valentine cũng chẳng mất công
Quà cáp linh tinh lại hoa hồng
Không cần hò hẹn nơi lãng mạn
Ngày đó bình thường giống như không
Đừng tưởng cứ núi là cao,
Cứ sông là chảy, cứ ao là tù !
Đừng tưởng cứ dưới là ngu,
Cứ trên là sáng, cứ tu là hiền !
Đừng tưởng không động là yên,
Cứ nhiều là được, cứ tiền là xong !
Đừng tưởng không nói là câm,
Không nghe là điếc, không trông là mù !
Trời thì mưa gió phập phù ,
Đời thì thật giả, Bạn Thù trắng đen !
“Này cô em nhỏ
Rao bán mùa thu
Tôi mua một ít
Sao em chối từ?
Lòng tôi sương mù
Nên cần chút nắng
Em đang nghĩ gì?
Sao hoài im lặng…
Tôi không giàu lắm
Chỉ còn con tim
Bán cho tôi nhé
Mùa thu tôi tìm!
Mùa thu có gió
Gió lùa tóc em
Mùa thu có nắng
Nắng vàng mắt em
Em đừng rao nữa
Kẻo người khác mua
Tôi van em đấy
Xin em đừng đùa!”
(Đừng bán mùa thu| Phạm Vũ Ngọc Nga)